Ở trường mẫu giáo của con trai tôi có quy định thế này: trẻ có thể chơi đồ chơi của mình bao lâu tùy ý, nếu có bạn khác cũng muốn đồ chơi ấy, bạn đó phải chờ cho tới khi bạn mình chơi xong.
Ban đầu tôi không hiểu tại sao lại có quy định như vậy và thật sự cũng không quan tâm lắm. Sau hai tuần đầu học ở nhà trẻ, con tôi không hề tỏ ra mè nheo, khó chịu khi tôi nói: "Khi nào Sally chơi xong thì con sẽ được chơi". Đến gần đây tôi mới để ý đến thái độ về việc chia sẻ của con trai và hiểu tại sao lại có quy định như vậy ở trường mẫu giáo.
"Không ai có trách nhiệm phải chia sẻ"
Có lần bạn tôi đưa bé con gần 2 tuổi đi chơi công viên và để bé mang theo một chiếc ô tô đồ chơi. Có một đứa trẻ lớn hơn thích chiếc ô tô đó và đòi lấy của con bạn tôi và gây ra một cuộc ẩu đả rất trẻ con. Mẹ của đứa bé lớn hơn kia nói với con mình: "Mẹ chắc là em ấy không được mẹ dạy cách chia sẻ". Không nói tới việc chiếc xe là của con bạn tôi thì việc khi được yêu cầu chia sẻ và quyền được nói "Không" là điều hoàn toàn chính đáng.
Ví dụ thứ hai là việc xảy ra ở trung tâm giải trí gần nhà tôi. Vào các buổi sáng thứ 6, có rất nhiều đồ chơi được bày trong phòng thể hình, có cả ô tô nhựa để lái xe ba bánh, nhà bóng…
Con trai tôi rất thích một chiếc xe màu đỏ, lần trước tới con đã chơi hàng giờ với nó. Trong khi các mẹ khác luôn bám sát con mình, tôi yên tâm ngồi bên ngoài nhìn con chơi vì con đủ lớn để chơi một mình. Tôi thấy một mẹ đến chỗ con tôi đang chơi chiếc ô tô đỏ và nói: "Được rồi, cháu đã hết lượt rồi, giờ sẽ đến lượt bạn chơi" trong khi ở đó có cả chục chiếc ô tô khác cho con cô ấy, bao gồm cả một chiếc gần như y hệt.Tất nhiên là con tôi không làm theo và cuối cùng cô ấy phải chịu.
Hãy để con học cách thất vọng. Tôi không đồng ý với cách tiếp cận của các bà mẹ trong các tình huống thế này. Dạy con cái rằng nếu muốn, chúng có thể có thứ mà những đứa trẻ khác có là rất tai hại. Tôi hiểu rằng cha mẹ luôn muốn cho con cái mọi thứ chúng muốn nhưng cả bọn trẻ và chúng ta đều phải học được một điều rằng không phải cứ muốn là được và bạn không thể lấn lướt người khác để có thứ mình muốn.
Thêm vào đó, mọi việc không diễn ra như vậy trong thực tế. Khi con bạn trưởng thành rất có thể chúng sẽ nghĩ chúng có thể có bất kì thứ gì chúng nhìn thấy chỉ vì người khác có nhiệm vụ chia sẻ.
Tôi từng đọc một bài báo rất hoang đường về chuyện thanh thiếu niên ngày nay tin rằng chúng có thể được tăng lương hay thăng chức trong công việc sau này chỉ vì: "Chúng luôn có mặt đúng giờ".
Nếu bạn nghi ngờ lý do này, hãy thử hình dung xem liệu bạn có thể chen chân xếp hàng trong siêu thị nếu bạn giải thích với người khác rằng bạn muốn thế hay không?
Tuy không phải điều dễ dàng, nhưng bạn rất cần sớm dạy cho trẻ chấp nhận sự thất vọng, vì đó là chuyện không thể tránh, bố mẹ không thể luôn ở cạnh để xoay sở cho con. Các con nên được dạy rằng chúng có thể có thứ chúng muốn thông qua làm việc chăm chỉ và kiên nhẫn.